Khi cơn đại hồng thủy thế giới bùng phát, nó chảy qua cây cầu gỗ, bất giác những bọt song bắn tung tóe lên mặt cầu. Những người tốt đã dùng dây thừng nối hai bờ trên mặt cầu.
Bốn người đến bên bờ gồm một người mù, một người câm điếc và người khỏe mạnh. Bọn họ đều đi nhanh
nhất có thể để đến bên kia cầu.
Người câm điếc không nói không rằng bước từng bước lên cầu, lắc la lắc lư cuối cùng cũng đến bờ kia của cây cầu. Một người khỏe mạnh dẫn dắt chỉ bảo từng ly từng tý để người mù qua cầu an toàn. Người khỏe mạnh còn lại thở phào một cái, tuy nhiên khi đối diện với hồng thủy bước lên
cầu trơn trượt ngã rơi xuống nước.
Mọi người cảm thấy kì lạ: Tại sao người mù và người câm điếc đều thuận lợi qua cầu mà người khỏe
mạnh thông minhg lại bị rơi xuống nước?
Người câm điếc dùng vẻ mặt để thể hiện ý nghĩ của bản thận: "Tôi không nghe thấy tiếng nước ồ ạt gầm gừ của dòng nước, trong lòng không cần phải lo nghĩ quá nhiều chỉ cần chú ý nhìn chuẩn điểm đặt chân là được."
Người mù nói: "Tôi vốn chẳng biết nước lũ hồng thủy nguy hiểm như thế nào. Anh này tốt bụng chỉ dẫn cho tôi, một bước cũng không sai."
Người khỏe mạnh sống sót nói: "Tôi đi phía trước người mù, vừa phải nhìn chuẩn chỗ đặt chân vừa phải nhắc cho người mù đi đằng sau, tất cả tâm trí tôi đặt hết vào cây cầu và sợi dây thừng làm gì còn tâm trí để ý xem con sóng dâng bao cao bao xa nữa?"
Các bạn ạ, cuộc đời con người trắc trở gập ghềnh không thể nào đoán trước được, chỉ cần đi sai một bước sẽ hối hận cả đời. Có những chuyện thành công hay thất bại không phụ thuộc vào sự phức tạp của vấn đề mà phụ thuộc vào chướng ngại tâm lý do chính mình gây ra.